Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

GIÃ TỪ MÙA ĐÔNG

Mùa đông năm này đến sớm
Sớm hơn mọi mùa
Còn anh thì đến muộn
Đêm thì quá dài
Mùa Đông sao thưa…
*
Em yêu ơi, em đã chuẩn bị chưa
Hành trang để lên đường cho một lần từ giã?
Anh sẽ đưa em đến bên li a vạch đỏ
Không nước mắt, không tủi hờn, không là gì nữa
Không hiểu nhau mà càng hiểu nhau hơn.

*
Rồi mai sau mặt đất sẽ ngấm buồn
Nhưng Mùa Đông có tội gì kia chứ?
Em cứ yêu như một thời tố nữ
Như một thời không anh.
*
Bão đã tan rồi nhưng lòng dạ lạnh tanh
Quét dọn, sửa sang mà không hề nuối tiếc
Ta lại thử nói về lòng trung thực
Cái mà tình yêu không hề có bao giờ.
*
Ai cũng biết bây giờ rồi sẽ của ngày xưa
Khi tất cả đã tan vào trong cát
Ta hối hận đã không hề dám vượt
Qua chính mình, qua chỉ chính mình thôi.
*
Nhìn nhau đi, mùa đông đã qua rồi
Những chiếc là cuối cùng không còn lưu luyến nữa
Ta sẽ nói lời cuối cùng cho một lần từ giã
Như đã một lần
Phan Thiết
Mùa Đông!
Mùa đông 2009

MỘC MIÊN (*)



Đã có điều gì vĩnh viễn ở trong nhau
Anh nghĩ thế và tin là có thật
Màu hoa đỏ rải đầy mặt đất
Dẫn anh về rạo rực tháng năm xưa...


Buổi chiều ơi, ta khát một cơn mưa
Để được ngây thơ, được vụng về, để được...
sà vào nhau dưới bầu trời dại dột
Những ngón tay đan trong khoảng lặng khôn cùng.


Trời đang xanh, mây thì trắng bềnh bồng
Em đỏ thắm giữa một bầy chim hót
Em sẽ chín, thả vào anh trắng toát
Ngoảnh mặt vào đâu, miền hơi thở dịu dàng.


Anh có tuổi thơ bông hoa gạo hoang tàn
Không thể ngờ, có một chiều như thế
Em đã bừng lên, dù tất cả đã qua rồi, dù không còn thơ trẻ
Dòng sữa theo anh đi đến tận cùng này.


Ta nợ cuộc đời khoảng lặng đắm say
Em đã đến miên man từng lối nhỏ
Anh đắm đuối giữa một trời hoa đỏ
Em,
Người đàn bà cuối cùng ca hát giữa đời anh.


GĐ 10-8-2009
____________________________
(*) Cây gạo, hoa đỏ thắm. Quả gạo chín nở bông trắng.

ĐI TRÊN ĐẤT NGƯỜI



Bất chợt nhận ra mình không còn ở nhà mình nữa
Đi trên đất người
Cái lạnh nhân tạo mờ mờ sương rơi
Mùa đông ơi, em phản bội ta rồi.


Ta cố cắt mình ra làm hai mảnh
Bao giờ còn ghép vào nhau
mảnh bạn bè phập phồng giả dối
mảnh bên này vết cắt đã quá sâu.

Bài thơ năm nào đã chết

Những cánh buồm lặng lẽ đưa tang
Không thể khóc ta một mình tự xót
Trên đất người lang thang...


9-11-2009

(Malaysia)

TRỞ LẠI PHAN THIẾT


TRỞ LẠI PHAN THIẾT

Ta đi qua đêm hay đêm đi qua ta!?
Phan Thiết đỏ đèn như chưa từng dám ngủ
Gió thao thức bằng nỗi niềm của gió
Ta có nỗi niềm không phải của riêng ta…

Những tháng ngày đã qua

Em yêu ơi!
Đừng nhắc lại, đừng làm ta phải khóc
Ngây thơ quá làm sao em biết được
Trái thanh long kia chín đỏ tự khi nào?

Những đêm dài lặng ngắm một vì sao
Ngày nhật thực một mình ta Mũi Né

Em đã đến từ phía đồi, phía bể
Phía không cùng, nông cạn ngàn xưa...


Xin được một lần chia sẻ với nhà thơ
Hàn Mạc Tử ơi! Phan Thiết là như thế
Làm sao trách một bên là cửa bể
Một bên là dĩ vãng êm đềm.

Thành phố này chỉ có cát và em
Cát đỏ đến không còn là cát nữa
Em đẹp đến chẳng bao giờ hết nợ
Ta đi qua em hay em đi qua ta!?

_____
Hàn Mạc Tử có câu thơ rất “điên”:
Hỡi Phan Thiết! Phan Thiết!
Mi là nơi ta chôn hận nghìn thu

THƠ TÌNH TẶNG VỢ


Tơ hồng một sợi này đây
Mình ơi, anh buộc cổ tay cho mình
Neo đời nhau một chữ tình
Duyên thì anh giữ, nợ mình em mang.
Vận vào cái nghiệp đa đoan
Bao nhiêu sấp ngửa, đá vàng bấy nhiêu.
Đắm say nào kể ít nhiều
Những khuya khao khát, những chiều đam mê.
Số trời "Thân ngự cung Thê"(*)
Ngả nghiêng, xô lệch trăm bề... lại yên!
Phong trần đậu bến thuyền quyên
Phong lưu thì lắm, bạc tiền thì không...

Em cho anh cả tấc lòng
Anh đem trao lại cái không có gì
Đường chiều nặng gánh tình si
Hay bàn tay nắm một vì sao xa…

Nỗi buồn như gió thoảng qua
Mình ơi, anh gọi mình là… vợ anh!
____________
(*)-Tử vi: "Thân cư cung thê" : người có số nhờ vợ.

QUY NHƠN BUỔI SÁNG


Thành quách lấp vùi vì em mà sống dậy
Anh vì em mà thành cõi hoang sơ
Bờ bể thanh tân buông mình bên thềm đá
Thi nhân nằm rải rác những câu thơ.

Quy Nhơn! Quy Nhơn…
Bánh xe quay trong gió chập chờn
Tia nắng sáng lọt qua màn cửa
Ngủ đi em!
Mi mắt
khép cuối trời
sóng vỗ.

Ta có nhau nguyên vẹn những ngày này
Hạnh phúc đến bất ngờ như bão tố
Anh mải miết nâng niu từng sợi nhỏ
Em âm thầm xây cất mấy mùa sau

Những đám mây bay qua đời nhau
Đã để lại rất nhiều mơ ước
Ngay cả trong mơ cũng không hề có được
Biết cảm ơn ai?
Ta xin cảm ơn mình.

Quy Nhơn và Bình Minh
Em thức dậy
Xôn xao thức dậy
Dẫu chẳng bao giờ có thể còn trở lại
Thì phút giây nào cũng buổi sáng Quy Nhơn!

27-9-2009

UỐNG RƯỢU HAI NGƯỜI


Rượu này uống được không em?
Rót đi! Ly nữa, cho mềm môi nhau
Rượu buồn say hết đêm thâu
Qua nguồn cơn lại bắt đầu nguồn cơn!

Chập chờn say tỉnh chập chờn
Sẻ cho nhau chút cô đơn cuối cùng
Kiếp sau duyên vợ, nợ chồng.
Cõi này tri kỷ với hồng nhan thôi.

Trước ta ai nhắp môi rồi
Sau ta liệu có còn người nhắp chung?
30-9

BẢY NGÀY

(Nhật ký)

Bảy ngày tôi ở với tôi
Bảy chiều em ở phương trời nào đây?
Bảy đêm tôi tỉnh tôi say
Bảy bình minh đổi ban ngày làm đêm!

Phải lòng tôi phải lòng em
Ai đau ruột cắt, ai mềm dạ dưa.
Chúng mình không có ngày xưa
Đem ngày nay ướm cho vừa lòng nhau.

Thực này, chẳng phải mơ đâu
Mắt hun hút mắt, nhìn đau đáu nhìn.
Con đường bóng vẫn còn in
Chiều chia hai ngả, xa mìn mịt xa…

17-8

TỨ TUYỆT THỨ HAI



5 giờ sáng!
quờ sang không có em
Chỉ một nửa nỗi buồn in hình người ở lại
Nửa hân hoan đã theo em
đi mãi
Biết tìm đâu ngày hôm nay
Ngày hôm nay ở đâu?

7-9