Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

“NĂM… MƯỜI…”



Nào nhắm mắt, nắm tay nhau ta đếm:
Năm… Mười… Mười lăm… Hai mươi…
Mở mắt ra: hai mươi năm đã hết
Cháu bây giờ thành Em của ta ơi !

Bàn tay nhỏ, đôi môi hồng… vô sự
Hai mươi năm nhịp đập vẫn phập phồng
Trái tim ấy, sau làn thiên thanh ấy
Chú bây giờ là Anh của hư không.

Thời gian kéo giật lùi tất cả
Cháu của ngày xưa là em của bây giờ
Nhắm mắt lại, ta năm… mười nữa nhé !
Làm sao còn cái ti hí ngày xưa ?

Và tất cả đã qua rồi, em nhỉ ?
Bỗng dưng anh đã thành chú mất rồi
Tóc đã bạc, mắt đong đầy ý nghĩ
Trốn nơi nào, Ngày Xưa của ta ơi!