Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009
ĐI TRÊN ĐẤT NGƯỜI
Bất chợt nhận ra mình không còn ở nhà mình nữa
Đi trên đất người
Cái lạnh nhân tạo mờ mờ sương rơi
Mùa đông ơi, em phản bội ta rồi.
Ta cố cắt mình ra làm hai mảnh
Bao giờ còn ghép vào nhau
mảnh bạn bè phập phồng giả dối
mảnh bên này vết cắt đã quá sâu.
Bài thơ năm nào đã chết
Những cánh buồm lặng lẽ đưa tang
Không thể khóc ta một mình tự xót
Trên đất người lang thang...
9-11-2009
(Malaysia)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Vào blog Nguyễn Hoài Nam, biết có Hoành Đình Quang trên blogspot.
Trả lờiXóaThấy thơ viết họp với ý mình
Nên liền vào nối kết để dễ theo dõi tác phẩm của bạn
Chúc vui.