Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

LẠI NGHE TIẾNG CƠM SÔI


LẠI NGHE TIẾNG CƠM SÔI

Lại nghe tiếng cơm sôi
Tí tách củi reo lửa cháy
Gió chiều nào thì đành che chiều ấy
Chỉ một mình, nhỏ lửa kẻo hạt vơi.

Lại hồn nhiên phơi giữa xanh trời
Em xa vắng, mây trắng bay hun hút
Con chim nhỏ giữa hàng râm bụt
Bạn cùng anh chiều sắp nhạt nắng rồi.

Quay đủ một vòng chóng mặt cuộc chơi
Giờ ngó lại cớ chi mình thảng thốt
Không một bận lên cao
Chưa một lần bước hụt
Giống như mơ, lúc tỉnh dậy mới buồn.

Chim nhỏ ơi! Lách chách lúc chiều hôm
Trời sập tối, mái nhà ta ở tạm
Giữa hai ta, ai là người lẻ bạn
Một cành cong ám ảnh tiếng cười.

Chiều gió lùa canh cánh đợi cơm sôi
Đợi tiếng người phía sau mà ngoảnh lại.
Lửa đã tắt, khói bay vào tiếng gọi
Sao đang lên nhấp nháy giữa vu vơ!

________

Ca dao: Chồng giận thì vợ bớt nhời
Cơm sôi nhỏ lửa chẳng vơi hạt nào

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

NGÀN ƠI!


Bên kia là Tam Giang
Ngàn ơi, Tuy Hòa dãi gió
những đợt gió màu vàng
những cơn gió màu của lửa
bây giờ mình đi dọc miền Trung.

những gốc sim già nua
những mỏm đá mấy nghìn năm thẫn thờ
ngẫm nghĩ
những bông hoa dại bên mộ Ngàn rất trẻ
tuổi hăm hai của Ngàn nằm đây
đất miền Trung khô nghèo
đèo Cả quanh co mười lăm cây số
Cù Mông, Đèo Nại, Dốc Tam Giang…
Ngàn nằm lại ở cây số bao nhiêu
trên hai ngàn ki lô mét chiều dài Quốc lộ?

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011

THƠ TIỄN BẠN

Tặng Lê Quang Sinh ra Hà Nội làm giám đốc.

Gió cứ thổi như ngày ta có bạn
Tiếng cốc chạm nhau, mỗi đứa một khung trời
Nhìn lưng bạn khuất sâu vào khói trắng
Chuyến bay nào cũng đưa tiễn, chia phôi.


Giờ thì thiếu một chân trong ngõ vắng
Cập kễnh một mình, chiếc ghế long đanh
Giờ thì thừa cả một ngày im lặng
Ngập ngừng bóng nắng lá chiều xanh. 


Tiễn người ta tiễn qua mây xanh
Ta biết người đi chẳng một mình
Có thêm người nữa… và người nữa
Ngoái cổ trông vời phía mông mênh.


Ta có thể tiễn ai đi cũng được
Chỉ xin đừng tiễn biệt nỗi xa nhau.
Chùm hoa giấy rót rượu vào nỡ khát
Đáy chén trong veo, trăng in đẫm một màu(*)

________________
(*)- Thơ Lý Bạch (Tương tiến tửu)

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

CHIÊM BAO

Chiêm bao cơm nắm, muối vừng
Bao nhiêu trầm tích để gừng đừng cay?
Chim trời thả bóng vào mây
Ngẩn ngơ thả nhớ vào ngày xa em.

Áo lành sợi chỉ buông rèm
Người đi phương ấy mà đem hương về
Trốn vào sau giậu tái tê
Tơ hồng giăng suốt bốn bề lặng im.

Chiều đi bóng đổ im lìm
Hằn trong cõi một trái tim bộn bề.
Ước mình còn được u mê
Tâm tâm niệm niệm mà về cõi dương.
Tàn đêm chạnh phải khói sương
Còn nguyên một chuyến hoang đường với nhau.

(Lời bình của Trần Huyền Nhung)

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2011

ĐƯỜNG HOA


Đường hoa trải mỗi người đi mỗi lối
Có lấn có chen thì cũng chỉ một chiều
Như thanh thả, mà dường như rất vội
Hoa lễ tang và hoa tặng của tình yêu!

Ta bỗng gặp một người như đã gặp
Sâu thẳm trong mơ và thấp thoáng trong đời
Cành hoa ấy và vui buồn đầy ắp
Hoa với người chập choạng bóng ma trơi!

Hương đã khác và giờ đây xa lạ lắm
Con bướm đen đêm đã đậu xuống hoa nhài.
Như thách thức một người ta say đắm
Không thể yên lòng nhìn nhan sắc đang phai.

22-2-2010

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

NGÀY VALENTINE VÀ HOA HỒNG

Anh mua một cành hoa hồng
Cành hoa hồng đầu tiên
Từ khi anh biết có ngày Valentine!
Tặng em!
Đặt lên bia mộ.

Khi tay trao tay anh vô tình không tin
vào "những - bông - hoa - phù - phiếm".
Giờ không còn nắm được tay nhau
Hoa tặng em phải nhờ hương khói.

Đám cưới không hoa
Em không buồn, không hỏi
Ngày đưa em đi xa
Hoa tiễn em chật lối.

Cho đến hôm nay anh mới mua một cành hồng.
Lặng lẽ thả về chín suối.
Em có nhận được không?

14-2-2011