Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

CHIỀU THÁNG CHẠP

Chiều tháng Chạp, em về muộn thế
Người lấn chen người, anh biết chợ đông
Em đã vắng lâu ngày không khéo lạc.
Nhà mình đây, nhà mình đấy, nhớ không?

Em tất tả, giọt mồ hôi mùa đông
Tay xách tay đùm, tóc mai bết má
Em cười nói, em phân trần, hể hả
Anh ngóng em về, nước mắt lại rơi!

Bánh trái, rau dưa... anh đã sắp cả rồi
Em xem thử thiếu gì không em nhé!
Con gái tết này, Tết đầu đời thiếu mẹ
Cứ quẩn quanh trong bếp lại ra hè!

Em vẫn lam làm, xăng xái dường kia
Vui vẻ cằn nhằn cha con anh bề bộn
Gần nửa năm rồi, anh cầm lên đặt xuống
Không nỡ cất đi từ cái lược chải đầu!

Năm ngoái nhà mình, tết mới có con dâu
Luẩn quẩn mẹ con, thì thầm to nhỏ
Mẹ dạy con bày bàn thờ tiên tổ
Bài học năm nay trước di ảnh mẹ chồng!

Em có buồn, em có nhớ anh không?
Đêm nghe tiếng chân em, mà không nhìn thấy mặt
Anh ngồi lặng giữa buổi chiều tháng Chạp
Phố đã lên đèn, anh đợi cửa, chờ em!

Chiều 23 tháng Chạp, Canh Dần.

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

NGÀY THỨ 35

Mỗi ngày ba bữa cơm chay
Em ơi! Còn chén rượu này!
Uống đi.
Đắng cay nào có thiếu gì
Ngọt ngào em đã mang đi mất rồi.

Cạn ly – Em trở về Trời
Gối chăn anh ở lại đời Rau Răm.
Thiên Đường ở mãi xa xăm
Làm sao ấm áp được bằng nhà ta.

Cơn bóng đè triền miên
Anh hy vọng thế mà không phải thế
chỉ một tiếng gọi
chỉ một người lay vai
Sẽ tỉnh lại
bàng hoàng bầy gà con mất mẹ.

Nỗi đau này
vô hiệu nỗi đau xưa
Nỗi buồn này
làm vui hết mọi ngỗi buồn đang có.

Lại một ngày nữa sắp qua đi,
anh sợ
Thêm một ngày xa em!

Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

ĐỐI THOẠI CƠN MƯA CHIỀU

Bỗng mất lòng tin với những cơn mưa
Xa xót kéo mây đen khuất lấp tầm tưởng nhớ
Ta âm ỉ nỗi buồn một thuở
Trước cơn mưa đang vội vã sang mùa.

Ngày xưa, cái quá khứ mù mờ
Thuở cay đắng và đắng cay trước mắt
Khóc cũng dở mà cười thì không thật
Những cơn mưa bất tận xóa tan ngày.

Cơn mưa nào không làm ta say
Cơn mưa nào không làm ta gục ngã
Người bạn gái cuối cùng đã thành xa lạ
Tin nhắn trong mưa ướt đẫm giày vò.

Quay vào đâu bây giờ?
Nấp vào đâu bây giờ?
Mưa quất triền miên vào cái phần dột nát
Trú vào đâu bây giờ?
Những hạt mưa lạnh lùng ràn rạt
Trôi veo veo hết mọi những nghi ngờ.
Chia tay cái nắng vừa ngột ngạt
Hoang sơ!

Có thể nào ngồi đếm những giọt mưa
Người đàn ông trong ta đã đến giờ lẩn thẩn
Hiệp cuối cùng đã rít còi tan trận
Tỷ số chênh về phía những ma trơi!

Không giữ được em rồi
Cái bất lực của loài cát bụi
Có cũng như không, thật thà như giả dối
Rất lơ ngơ, bay đậu cũng vô chừng!

Mưa cuối mùa, lòng thật khó dửng dưng
Ta vẫn biết một mai rồi sẽ tạnh
Mùa lại mùa, chòng chành, nóng lạnh
Mặt đất rồi sẽ vắng những lo âu.

Sau cơn mưa chiều, ta biết phải về đâu?
Múc nước, nước trôi
Cắm sào, sào đã bẻ
Không giữ được em
Thôi đành như thế
Ta hỏi cơn mưa chỉ thấy những mịt mù!

Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

VIÊN ĐÁ NHỎ

Mỗi lần đau xót quá
Tôi lại về nơi này
Cầm lên viên đá nhỏ
Đặt trong lòng bàn tay

Có gì trong đáy mắt
Đá ơi, khóc đi nào
Mùa thu đi chậm lắm
Trời nhấp nhô thấp cao.

Gió mùa thu khô xác
Thổi vô tình qua đây
Những gì vừa có được
Đã tan vào với mây!

Dốc lên bờ hun hút
Sau lưng đáy sông buồn
Qua một mùa sôi sục
Lại yên mình cô đơn!

Tôi lặng im nhìn đá
Đá im lặng nhìn trời
Trời thản nhiên sâu thẳm
Mây trắng trôi bời bời.

Có gì mang nặng thế
Không thoát nổi kiếp người!
Có gì đau đớn thế
Kể với mình, đá ơi!

2-11-2010

Thứ Năm, 6 tháng 1, 2011

KHÔNG ĐỀ

Chẳng còn gì để nói với nhau đâu
Xin dừng lại bờ bên này thương nhớ
Lời kiêu hãnh nhờ bóng chim tăm cá
Giữa thẳm xanh trời ta đành để lạc nhau!

Em về đâu? Và anh sẽ về đâu?
Lời nói nhỏ chỉ con tim mình biết
Hoa đã nở khi mùa hoa vừa hết
Bàn tay đưa ra chưa kịp đã thu về.

Heo may còn sót lại cuối ngày kia
Mùa đông giá phập phù trong vỏ ốc
Khúc nhạc buồn kéo ta về cõi thực
Hoa trắng đặt lên phiến đá nhỏ vô tình.

Lại âm thầm câu hát đợi bình minh
Em thì trẻ mà ta hoàng hôn đấy
Áo mùa thu mặc vào tin cậy
Hát chẳng theo mùa, chim mải cánh cô đơn!