HOÀNG ĐÌNH QUANG
GÀ GIÒ ĐI HỌC
trốn tìm
Mèo ngồi phơi nắng ỉu xìu
Chuột hỏi: “Sao chị buồn hiu thế này?”.
“Ừ, đang nẫu ruột ra đây
Chó con ốm chẳng ai bày trò chơi!”.
“Thôi đừng buồn nữa chị ơi
Chia phe MÈO–CHUỘT mình chơi trốn tìm”
hội nghị
Bến Cốc Mò ở bên Đoài
Diễn ra hội nghị của loài thủy sinh
Trê già dầu hói anh minh
Vuốt râu ngồi ghế điều hành uy nghi.
Loài trai hến chẳng nói gì
Bảo nhau ngậm miệng có khi ăn tiền.
Họ hàng cá ngão huyên thuyên
Nói cười ngoác miệng làm phiền xung quanh
Chạch lùn chỉ đến điểm danh
Vội vàng lẩn mất, đã thành thói quen.
Lòng Tong láu táu ngồi trên
Có ai phát biểu chúng bèn hoan hô.
Giữa nhà khệnh khạng ông Cua
Cậy già nửa thật, nửa đùa bàn ngang.
Cá Chầy có tính hay than
Đỏ hoe hai mắt, chỉ làm mất vui.
Anh Tôm vốn đi giật lùi
Mỗi lần mở miệng bàn lui, ỡm ờ…
Cho nên đến tận bây giờ
Họp hành ở bến Cốc Mò chửa xong!
vịt con
Tách đôi vỏ trứng
Vịt con chào đời
Mắt còn nhắm tịt
Đã gọi: “Mẹ ơi!”
Nhờ hơi ấm bạn
Khô lông, sáng màu
Quay đầu ngơ ngác:
“Mẹ ơi! Mẹ đâu?”
Mẹ chỉ biết đẻ
Gửi trứng ấp nhờ
Vịt mẹ đâu biết
Con mình bơ vơ!
Ta thương vịt lắm
Cho nước, cho mồi
Nó vươn cổ nghẹn:
“Mẹ đâu? Mẹ ơi!”.
gà giò đi học
Gà giò đi học đường xa
Cách một cái hố, với ba cài thùng
Bảng con, phấn viết bên hông
Mặc quần soóc-lửng mà không đi giầy!
Dọc đường thấy vịt nhảy dây
Xông vào phá đám đỏ gay cả mào
Đến trường bước thấp bước cao
Bảng con, phấn viết rớt đâu mất rồi!
Đành ra đống cát đầu hồi
Hai chân tập viết tơi bời, tư tung
Cho nên chữ xấu vô cùng
Chữ như gà bới quả không oan gì!
kể chuyện hoa
Trên trời rơi xuống
Là hoa móng rồng
Thạo việc văn phòng
Là cô hoa giấy
Có gì cho nấy
Tục gọi hoa ban
Áo mới may xong
Cần ngay hoa cúc!
Rung chuông vào lớp
Có hoa mười giờ
Gạo thiếu, cơm thừa
Là hoa cơm nguội
Đi trong đêm tối
Có hoa lồng đèn
Không ở đâu yên
Là hoa thiên lý,
Thich vào siêu thị
Đúng chị hoa mua
Nuôi sống cả nhà
Là bác hoa gạo.
Khâu quần vá áo
Là hoa cỏ may
Canh giữ đêm ngày
Có chàng hoa súng!
hoa móng rồng
Cô Rồng sơn móng tay hồng
Mải xem hoa để quên không đem về
Có chàng bướm bạc thích mê
Từ nùa xuân đến mùa hè lượn quanh.
guốc chẵn, guốc lẻ
Trâu khoe mình guốc chẵn
Cứ lội bùn tha hồ
Anh chàng ngựa guốc lẻ
Chỉ chạy trên đường khô.
Guốc chẵn hay guốc lẻ
Cũng là guốc cả thôi
Chỉ có điều guốc lẻ
Sao nhanh mòn quá trời!
Nên ngựa cứ vài tháng
Lại đến bác thợ rèn
Nhờ đóng giùm bộ móng
Lâu dần thành thói quen.
Trâu cười: rõ rách việc!
Bò lắc đầu: dở hơi!
Ngựa ta chỉ tủm tỉm:
“Ờ, của bền tại người”.
hai chiếc giày
Có hai chiếc giày
Vừa mới xuất xưởng
Vẫn còn thấy ngượng
Vì mới tinh mà!
Hôm nay quân ta
Vào sân đá bóng
Chiếc Trái lóng ngóng
Chiếc Phải mắng ngay:
“Rõ cái thằng này
Sút cũng không biết”.
Chiếc Trái sụt sịt:
“Vì tôi sinh sau”.
Sau đó ít lâu
Chiếc Phải há miệng
Chiếc Trái sung sướng
Bấm bụng cười thầm.
Chiếc Phải bị rách
Chiếc trái còn lành
Nhưng cả hai anh
Đều vào thùng rác.
Chiếc Trái liền trách:
“Chỉ tại anh thôi
Nên tôi còn tốt
Đã bị vứt rồi”.
Chúng đâu có biết
Chuyện xưa lắm rồi:
Giày phải hai chiếc
Mới thành một đôi!
trận đấu bóng đá
Có một trận bóng đá
Toàn cầu thủ bốn chân
Áo quần thì tự túc
Nếu không xin cởi trần!
Trọng tài: mời bác Gấu
- Nhưng tôi… quên thẻ vàng!
- Ồ! Thể thao chân chính
Không có người chơi gian!
Voi con đá trung vệ
Làm một lính-bê-rô
Khỉ vàng trong khungg gỗ
Xuất sắc đến không ngờ!
Ngựa xám chơi tiền đạo
Sút tốt cả bốn chân
Lợn ỷ tuy hơi chậm
Nhưng tranh bóng chuyên cần!
Còn anh Hươu cao cổ
Mời vào sân chơi luôn!
- Xin cám ơn các bạn
Cho tớ làm… cột gôn!
chợ cá
Cá Lóc vốn cứng cổ
Cậy sức khỏe hơn người
Khoe có lần đã đánh
Chú cá cờ chết tươi(!).
Cá Chép kể lý lịch:
“Ông tổ tớ ngày xưa
Suýt thành Rồng đấy nhé
Dòng họ tớ không vừa”.
Cá Rô thì liến thoắng:
“Tôi đã đi khắp nơi
Các vị làm sao biết
Thác nước – đường lên Trời!”.
Suốt đời trong hồ lặng
Cá Mè cứ đinh ninh”
“Làm gì có nước chảy?
Nghe nói mà bực mình”.
Chỉ có cô Tép Bạc
Nằm chép miệng thở dài:
“Chiều nay cùng lên chảo
Nào biết ai hơn ai!”
mèo và chó
Mèo khoang và chó mực
Vốn thù nhau đã lâu
Mấy nghìn năm về trước
Tranh ăn – có gì đâu!
Mặc dù yêu cả hai
Nhưng chủ nhà tức lắm
“Nếu cứ cắn nhau hoài
Vứt quách đi cho rảnh”.
Cả hai cùng bị đánh
Nhưng chúng đâu có chừa
Thấy mèo chó trừng mắt
Mèo vừa ăn vừa gừ!
Bỗng một hôm bà chủ
Thấy hai đứa ôm nhau
Hôn đầu rồi hôn đít(!)
Như ân tình đậm sâu.
Bà chủ thật kinh ngạc:
-Thời thế đổi rồi chăng?
Chó với mèo hòa thuận
Yên vui còn gì bằng!!!
Đến gần mới vỡ lẽ:
Sữa đã đổ tràn trề
Lông con nào cũng béo
Hai đứa cùng thỏa thuê!
đại bàng và quạ
Đại bàng sống được mười năm
Quạ khoang lại thọ được gần gấp đôi
Đại bàng mới hỏi:
-“Quạ ơi,
“Ta với mi vốn cùng nòi với nhau
“Bí quyết nào để sống lâu?
“Cùng loài ăn thịt khác nhau chi nào?
Quạ khoang ưỡn ngực tự hào
-“Đâu có xác chết ta nhào đến ngay
“Ông cha truyền đến ngày nay
“Bao nhiêu bí quyết ở đây thôi mà”.
Đại bàng giờ đã hiểu ra
Trời cao tung cánh bao la cả cười:
-Thà sống ít, hưởng miếng tươi
Còn hơn trường thọ, ăn mồi thối tha!
cầu và đường
Con đường cứ dài giọng
Mà dè bỉu cây cầu:
- Vì có tao đến trước
mày ăn theo, đến sau!
Cầu làm thinh nghĩ ngợi:
Biết có phải thế không?
Hỏi mây, mây lơ đãng
Cầu đi hỏi gióng sông.
Sông đang mùa nước cạn
Uể oải đáp lời cầu:
Tôi ở đây ngàn thuở
Có kể gì trướn sau!
Rồi một đêm thác lũ
Nuớc dâng ngập núi đồi
Cuốn cây cầu đi mất
Con đường hoá đứt đôi.
Thế rồi từ ngày ấy
Trên đường không người đi
Con đường cô dơn lắm,
Nhưng nó chẳng biết gì!
Chỉ có bố tôi biết
Nó đố kị đáng thương.
Vì bố tôi công tác
Ở công ty Cầu – Đường!
mâm ngũ quả
Mâm ngũ quả ngày Tết
Có năm thứ trái cây
Cu Tí mà không biết
Chị Hai nói nghe này:
Mãng cầu – lời cầu nguyện
Được mạnh khỏe, bình an
Trái dừa xanh ngọt nước
Sống vừa lòng xóm làng!
Trái đu đủ – biết đủ
Chớ đem lòng tham lam
Trái xoài tượng nhắc nhở
Tiết kiệm, chớ xài sang!
-Thế mới có bốn trái
Thứ năm là trái nào?
-Ừ còn một trái nữa
Để tự mình ước ao.
-Chị Hai ơi, Tí biết
Mâm ngũ quả nhà mình
Sáng mai Tí nhờ bố
Để thêm vào… trái banh!
hỏi và đáp
Sao lại gọi là mèo?
-Vì nó kêu meo meo!
Con chó sủa: gâu gâu!
Sao không kêu là gấu?
Sao lại gọi đu đủ?
-Vì còn thiếu chút đường!
Sao lại gọi chuồn chuồn?
-Ai đến gần bay mất!
Sao lại gọi là bê?
-Búp bê của bò mẹ!
Sao lại gọi là nghé?
-Vì nó hay nhìn nghiêng!
Sao lại gọi là phường?
-Vì sinh ra nhiều phố!
Sao lại gọi ghế bố?
-Dành riêng cho cha nằm!
Sao lại gọi là năm?
-Có bốn mùa, cộng Tết!
Sao Mẹ lại là Má?
-Cái này thị chịu thôi!
Ba ơi con biết rồi
“Mẹ thường hôn lên má!”.
lớp một
Mẹ đưa đi học
Sớm hơn mọi ngày
Em vào lớp Một
Kể từ hôm nay
Vẫy tay “Chào mẹ…
Ơ sao lại nhè?
Ai vào lớp Một
Mà không rụt rè?
Cổng trường mới lạ
Sân trường mênh mông
Cô giáo thì đẹp
Bạn bè thì đông!
Chữ A em viết
To kín bảng đen
Mà cô vẫn bảo:
“Bé Quỳnh đáng khen”
Ôi sao lớp Một
Cánh cửa đầu đời
Mơ cánh buồm nhỏ
Con thuyền ra khơi!
buổi tối
Ba say sưa đọc sách
Lâu lâu nhấp miếng trà.
Mẹ chấm bài mải miết
Thỉnh thoảng lại suýt soa!
Anh Hai ôm máy tính
Cứ nhăn trán chi hoài?
Em ngồi tô chữ viết
Mỏi lưng quá, vươn vai!
Con mèo Bin tha thẩn
Nó chẳng có việc gì
Loanh quanh rồi lên ghế
Một mình xem ti-vi!
chim cánh cụt
Có con chim cánh cụt
Từ Nam cực xa xôi
Về đứng bên hè phố
“Xin đưa rác cho tôi”.
Bộ ngực chim trắng toát
Đôi mắt nhìn van lơn
Miệng Cánh Cụt hau háu:
“Cho tôi rác, làm ơn!”
Mỗi ngày em đi học
Có giấy kẹo, ni-lông
Cho chim “ăn” ngoan ngoãn
Nó nhìn theo hài lòng!
Có một sáng, cô gái
Ném bã mía xuống đường
Cánh Cụt nhìn đau xót
Đôi mắt buồn rưng rưng!
Từ xa xôi Nam Cực
Về lượm rác âm thầm
Thùng rác – chim Cánh Cụt*
Khuyên ai đừng vô tâm!
ở lớp mẫu giáo
Mẹ không đi học
Mẹ chả biết đâu
Cô bảo phải “dạ”
Không được gật đầu.
Ăn cơm cho giỏi
Rồi đi ngủ trưa
Dậy còn ăn xế
Có kẹo nữa cơ!
Chiều mẹ tới đón,
Bé xòe bàn tay:
“Mẹ ơi, con có
Kẹo cho mẹ này!”.
mùa chim ngói bay về
Mùa chim ngói bay về
Màu ngói nâu già lửa
Lấm tấm phía chân trời
Như hạt vừng, hạt đỗ…
Trong đôi cánh chim ngói
Có rất nhiều heo may
Làm thành hạt sương nhỏ
Lúng liếng đầu ngọn cây.
Em thương đàn chim ngói
Tha hương đi kiếm mồi
Đọc đường bao cạm bẫy
Lìa quê nhà xa xôi.
Sân trường năm học mới
Hết một mùa ve ngân
Em yêu bầy chim ngói
Đem mùa thu tới gần.
đóng kịch
Lớp Ba A đóng kịch
Cô giao cho bé Hoa
Phải đóng làm vai Cám
Một kẻ rất gian tà
Bé Hoa liền òa khóc
Chạy tọt vào lòng bà
“Bà ơi, con không muốn
Đóng lmà người xấu xa…”
Xoa đầu Hoa, bà bảo:
“Ôi cháu yêu của bà
Ai muốn làm người xấu
Đây là kịch thôi mà”.
“Kịch thì kịch, con ứ
Người xấu ai thèm chơi!”
Bà thở dài lặng lẽ:
“Kịch cũng giống cuộc đời
Ư, Cám mà không xấu
Đời đâu còn muộn phiền
Mụ dì ghẻ tốt bụng
Làm gì còn Bụt, Tiên!
tết có bà
Tết này con được cùng ba
Về ngoài quê để đón bà vào chơi
Rưng rưng con ngắm bà cười
Lời bà ấm áp như lời bà tiên!
Quê nhà bão lũ triền miên
Ứơc cho bà được bình yên một ngày
Tóc bà đã trắng thành mây
Cả quê hương cũng vào đây cùng bà
sóng
- Ba ơi ở ngoài khơi
Sao biển thường yên lặng
Mà vào đến bờ rồi
Biển lại tung sóng trắng?
- Như đứa con yêu dấu
Dù đi bao nhiêu xa
Nhưng vừa về tới cửa
Ùa vào lòng mẹ cha!
cây đước Cà Mau
Sinh từ miền cuối đất
Lớn lênnơi cùng trời
Hạt phù sa đỏ quánh
Quanh năm lấm chân người.
Nơi con cua tám cẳng
Cây đước nghìn ngón chân
Cua bò đi trăm ngả
Đước đứng đấy phong trần.
Sóng xô và bão giật
Cây đước vẫn bền lòng
Màu lá xanh, xanh ngắt
Reo cùng sóng biển Đông.
Rễ đước – chân nghìn ngón
Bám chặt vào đất sâu
Mỗi bước vào biển cả
Cõng trên mình: Cà Mau!
gọi mãng cầu
Mãng cầu ơi, mở mắt
Dậy thôi, mãng cầu ơi
Con gà trống đang hát
Chim sâu cũng dậy rồi
Chú vịt bầu cạc cạc…
Bác vịt xiêm khà khà…
Chú mèo con rửa mặt
Chim chích chòe ba hoa…
Sáng nào bé cũng gọi
Mãng cầu ơi dậy thôi
Khi ánh nắng mặt trời
Vừa chiếu lên chói lọi.
Bỗng sáng nay – lạ nhỉ
Bé vừa gọi: Bạn ơi!
Mãng cầu liền mở mắt
Mở hương thơm đầy trời!
Yaly
Yaly
Sông không đi,
suối nhảy
đá lầm lỳ
nước xoáy…
Yaly
Thác trắng
Núi xanh rì.
Những chiếc máy khoan
từ sông Đà
xuyên thẳng
sâu hoắm
núi già
chú công nhân
sương mù đẫm áo xanh
bặm môi
đứng cheo leo
lưng trời.
Yaly
Cô tiên của Trời
làm điện.
máy
Máy gặt ăn lúa
Máy tuốt ăn rơm
Máy xát ăn thóc
Máy gì ăn cơm?
Đó là máy khóc
Đó là máy cười
Đó là máy học
Đó là máy chơi!
Ơ, không phải máy
Đó là cu Hồng
Nó còn biết cả
Đấm lưng cho ông!
chòm sao thần nông
Đêm hè trải chiếu ngoài sân
Theo tay ông chỉ: sao Thần Nông kia!
Thẳng lưng: Ông đang cày bừa
Khom lưng: Ông mải cấy thưa, cấy dầy
Lưng Ông cúi rạp chân mây
Là khi lúa chín, gặt đầy sân phơi!
Tôi giờ khôn lớn nên người
Làm sao quên được cái thời trẻ con.
Chòm Thần Nông mãi vẫn còn
Ông tôi đã khuất núi non lâu rồi!
Đêm hè – với các con tôi
KỂ CHUYỆN CỦ
Dài là củ sắn
Ngắn củ Khoai Lang
LỜI BẠT
gửi các bạn nhỏ
Đừng tặng thơ người lớn
Họ chẳng đọc bao giờ
Vì tất cả người lớn
Đều là người làm thơ
Tôi tặng các bạn nhỏ
Những bài thơ con con
Như những viên bi nhỏ
Có viên méo, viên tròn.
Nhưng dù sao các bạn
Cứ cầm lấy mà chơi
Tối ngủ bỏ vào túi
Khúc khích – tiếng bi cười!
Đừng cho người lớn thấy
Họ sẽ bảo: “Vứt đi”
Kinh nghiệm tôi hồi bé:
Giả vờ ngáy, ngủ khì
H.Đ.Q.
MỤC LỤC
trốn tìm
vịt con
kể chuyện hoa
guốc chẵn, guốc lẻ
trận đấu bóng đá
mèo và chó
cầu và đường
hỏi và đáp
buổi tối
ở lớp mẫu giáo
đóng kịch
sóng
gọi mãng cầu
máy
gửi các bạn nhỏ. hội nghị
gà giò đi học
hoa móng rồng
hai chiếc giày
chợ cá
đại bàng và qua
mâm ngũ quả
lớp một
chim cánh cụt
mùa chim ngói bay về
tết có bà
cây đước Cà Mau
yaly
chòm sao Thần Nông
* Thùng rác hình chim Cánh Cụt đặt trên hè phố.
* Theo truyền thuyết của những người nông dân ngày xưa, ở phía Nam bầu trời có chòm sao Thần Nông, hình người nông dân trên đồng lúa. Khi Thần Nông đứng thẳng lưng là vào vụ cày, khi Thần Nông khom lưng là vụ cấy. Còn khi Thần Nông cúi rạp xuống là bắt đầu gặt lúa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét