Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

SẼ

SẼ...

Sẽ chẳng là gì, nếu tôi viết tặng em
Một câu thơ ở ngoài tầm tay với
Hoa khế trắng rụng khắp vườn nông nổi
Báo một mùa trái chín ngọt hay chua?

Sẽ chẳng sao đâu, câu thơ viết bông đùa
Màu áo ấy đêm về như nến thắp
Ta cứ đi, chắc gì ta đã gặp
Phiến đá chông chênh bên bờ suối thì thầm!

Sẽ chẳng còn gì, tháng tháng, năm năm…
Gió cứ thổi dọc con đường rất vội
Nếu không có một làn hương đắm đuối
Mang theo mình vào mỗi giấc chiêm bao?

Chẳng thể nào đâu, anh biết, chẳng thể nào
Hoa khế mùa thu, tấm áo hồng sinh nhật…
Ta cứ đến nhưng chắc gì đã gặp
Phiến đá buồn, trắng lóa cả mùa đông?

Rồi sẽ ra sao? Màu đỏ đến cháy lòng
Cứ đêm đêm thắp lên từng câu hỏi
Ngoài khung cửa gió vẫn không ngừng thổi
Sáng mai này hoa trắng rụng đầy sân...
Viết cho ngày Valentine – 2007.

TIỄN


Tiễn một người ra khỏi cửa nhà mình
Đèn đường đã lên, sao hôm đã lặn
Mong người đi trên con đường may mắn
Khi trở về trong lối sỏi xôn xao

Đưa một người sang bên kia dòng hy vọng
Tôi ở đây không biết sớm hay chiều
Sóng với thuyền, cồn cào thuyền với sóng
Biết có còn yên lặng được bao nhiêu?

Tiễn một người mà không xa nhau được
Khuất gương mặt rồi tôi lại nhớ sau lưng
Nếu gặp lại – biết đâu người sẽ khác
Lời nói chưa xong – biết đi tới hay dừng!

Đón một người mà không bao giờ được đón
Tôi đợi chiêm bao, đón cả lúc không người
Chuyến xe cuối ngày, chất đầy bận rộn
Chỉ một người không gặp lại nữa thôi.

7-3-2007